Báo hiếu – bớt khoa trương, có được không?

Ẩm thực
Rate this post

Đạo hiếu là sự quan tâm, sẻ chia mỗi ngày (Ảnh minh họa)
Đạo hiếu là sự quan tâm, sẻ chia mỗi ngày (Ảnh minh họa)

Hôm qua, tôi hủy kết bạn với một người chị mà tôi quen biết từ lâu, chỉ vì cô ấy đăng mấy tấm hình mùa Vu Lan lên tường.

Chuyện là cách đây vài tháng, cô ấy nhắn tin rủ tôi tham gia vào một nhóm kinh doanh chuyên về các khóa học về số học, các lớp đào tạo cá nhân, tổ chức kỹ năng mềm hoặc chuyên môn quản lý.

Vì không có nhu cầu nên tôi lịch sự từ chối. Trong sâu thẳm, tôi không có định kiến ​​ghê gớm về những khóa học, những mô hình kinh doanh này, nhưng về cơ bản, tôi là người thích sống đơn giản, không thích màu mè. Tôi thấy hầu hết những người thuyết trình tại các khóa học này đều có một số hình thức hấp dẫn trực quan. Nếu là phụ nữ thì phải diện váy áo sang trọng, đi giày cao gót, chuốt mi thật cẩn thận. Còn đối với đàn ông, đó phải là những bộ vest cổ lỗ và những đôi giày Âu bóng bẩy.

Cô cũng vậy, kể từ khi nghỉ việc ở cơ quan cũ, cô như lột xác thành một con người hoàn toàn khác, trông rất “thương hiệu”.

Rồi câu chuyện rơi vào tình huống “cười ra nước mắt” hôm qua, khi cô đăng lên Facebook một vài bức ảnh nhân mùa Vu Lan báo hiếu. Ở đó, ngoài những bức ảnh về ngôi chùa và bức tượng Phật của gần trăm người trong một tu viện, còn có rất nhiều bức ảnh trung và cận cảnh những người trẻ đang rửa chân cho người già.

Người già ngồi trên ghế nhựa, để chân vào xô nước lấy bên dưới, người trẻ sẽ quỳ dưới sàn để rửa chân. Từng người một, một già một trẻ, ai cũng có vẻ đang mải mê và rơi nước mắt với công việc của mình.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, có một đội quân nhiếp ảnh gia đông đảo vây quanh. Gần như mọi cặp đôi sẽ có một nhiếp ảnh gia. Họ chăm chút đủ tư thế để có những bức ảnh đẹp nhất.

Tôi khựng lại vài giây rồi tự hỏi: “Từ bao giờ lòng hiếu thảo của con người lại được tô màu, đánh bóng?”. Tôi buồn quá, nhưng không bình luận, lặng lẽ ấn nút “out”.

Lựa chọn của tôi có thể là ích kỷ và thành kiến, bởi vốn dĩ trong đạo Phật, hành động rửa chân cho cha mẹ nhân dịp lễ Vu Lan là một nghi lễ, một cách thờ cúng chứa đựng nhiều giá trị tri ân.

Qua hành động này, những người con càng cảm nhận sâu sắc hơn công ơn sinh thành, dưỡng dục, chăm sóc của cha mẹ suốt đời, đồng thời để những người cha, người mẹ cảm nhận được tình cảm hiếu thảo của con cái. bạn cho chính mình. Khi rửa chân cho cha mẹ, con cái sẽ cảm nhận được bàn chân thô ráp, chai sạn sau bao năm vất vả của cha mẹ.

Tuy nhiên, điều tôi không thích là cách mà mọi người giao cho nó nhiệm vụ quảng bá và xây dựng thương hiệu cho một nhóm hay tổ chức nào đó. Nhiều người đã bình luận về những bức hình của người chị mà tôi biết. Nội dung bình luận không quá thô lỗ nhưng cũng đánh động được phần nào đó về tinh thần hiếu thảo. Hầu hết mọi người đều đồng tình rằng, báo hiếu là việc làm tự nguyện, không phải chờ đợi, trông chờ, báo hiếu là “nghe” và “nhìn” cha mẹ mỗi ngày.

Với tôi, chữ hiếu càng ý nghĩa và thiêng liêng hơn khi mọi thứ diễn ra một cách nhẹ nhàng và kín đáo. Sẽ không có chỗ cho một sự sắp xếp quá kỹ lưỡng, không có những tính toán và trục lợi kèm theo.

Gần đây, tôi cũng biết rất nhiều cách để
Thời gian gần đây, tôi cũng biết rất nhiều cách “báo hiếu” rất khoa trương (Ảnh minh họa).

Thúy Diễm là bạn cùng làng với tôi, nhờ có thân hình đẹp nên sớm lấy được chồng giàu có. Hiện tại, vợ chồng cô đang sở hữu chuỗi cửa hàng chăm sóc sắc đẹp dành cho các quý cô tại TP.HCM. Công việc bận rộn, nhiều mối quan hệ làm ăn nên thỉnh thoảng chị dành ít thời gian về thăm quê.

Năm ngoái, mẹ Diễm đổ bệnh, phải nằm điều trị mấy tháng nay không về. Mọi sinh hoạt, ăn uống đều nhờ vào bàn tay của cô dâu chú rể. Con dâu là giáo viên mầm non, công việc bận rộn và nhiều áp lực nhưng vì thương mẹ nên bà đã gánh vác.

Ban ngày cô đi dạy, buổi tối cô tranh thủ hầm thuốc Bắc, học công thức nấu những món ăn ngon để bồi bổ cho mẹ. Bà động viên con trai, con gái ở nhà ngoài giờ học, giờ ra chơi thì phải đến nói chuyện, động viên để cháu không buồn, tủi thân. Không có người chăm sóc, vào dịp Tết, cô bé bỗng bình phục và đi được vài bước khiến cả nhà vui mừng.

Khi nhận được tin mẹ đã thay đổi tốt hơn, Diễm từ TP.HCM vội vàng dọn mâm cỗ đặt tiệc mừng. Cô tặng mẹ quần áo, nhẫn, tiền rồi tuyên bố nhân dịp Vu Lan năm nay sẽ kết hợp 2 trong 1, tổ chức sinh nhật hoành tráng cho bố mẹ.

Trong bữa tiệc chúc mừng hôm đó, khi Diễm đang bận rộn, hào hứng chào hỏi quan khách thì mẹ cô lại lặng lẽ dành ánh mắt ấm áp cho con dâu.

Với tôi, ánh mắt của bà lão và sự hiện diện của cô dâu trẻ khi cần, chúng giống như ánh trăng đêm rằm tháng bảy, dịu dàng mà bao la, khiêm nhường mà bao la …

Hải Thi

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *