Bữa tối của mẹ

Ẩm thực
Rate this post

Buổi tối, chồng tôi thường tụ tập bạn bè, hai đứa ăn cơm trưa một mình ở trường nên tôi không ăn gì để qua loa. Thường là mì gói nhưng nhiều khi lười đi ngủ đói quá. Thành thật mà nói, không phải lý do lớn nhất là lười biếng, chỉ là khi nấu ăn một mình, bạn thậm chí không thèm ăn. Những lúc như vậy, tôi thấy thương mình, thèm mâm cơm mẹ nấu mỗi chiều …

bua-com.jpg

Trong gia đình có năm chị em, mẹ tôi thường dạy con làm gì cũng phải chuẩn bị mâm cơm nóng hổi để cả nhà đoàn tụ. Cách làm một bữa cơm với ba món kho, canh, xào. Và, làm bất cứ việc gì, trước khi ăn bằng đũa phải mời người lớn ăn trước, như vậy mới được phép. Để làm gương cho các con, người mẹ luôn tự tay chuẩn bị bữa tối tươm tất, rồi giục các con tắm rửa, chạy sang hàng xóm tìm bố về ăn. Ngồi ở hàng ba, gió mát, bát cơm bốc khói nghi ngút, đũa vung vẩy vì nóng hổi, ​​xèo xèo vì ngon quá. Hương vị thơm ngon ấy không giống như cháo ngoài chợ, ngon vì chan chứa tình mẹ, ngon vì niềm vui, tiếng cười của nhiều thành viên.

Khi còn là sinh viên, bạn cùng phòng nói với mẹ dạy bữa cơm tập trung vào ăn, không nói chuyện sẽ không tốt cho quá trình tiêu hóa thức ăn và dặn con gái tôi nhai chậm, ngậm miệng nhưng vừa ăn vừa cười. vô duyên. Nghe anh nói mà tôi buồn, không phải vì chữ “con gái bất hiếu” mà vì tôi nhớ mẹ quá. Mẹ tôi không dạy con cái đức độ, bà chỉ dạy những phép tắc thông thường của một gia đình nông dân bình thường. Với mẹ, bữa cơm ngon đơn giản chỉ là ba món và đủ các thành viên trong gia đình. Chỉ vậy thôi, không rườm rà, không thủ tục.

Cả nhà chúng tôi nói đủ thứ chuyện trong bữa ăn. Đôi khi là những câu chuyện trong trường học, đôi khi là việc giao việc cho mỗi người ngày mai, và đôi khi là những câu chuyện dở khóc dở cười của cả gia đình. Cứ thế, nó trở thành một kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ lưu giữ mãi trong kí ức của tôi để mỗi khi mở ra lại tràn ngập niềm vui của ngày xưa.

Bây giờ, hiếm khi gia đình tôi có một bữa cơm đầy đủ mặc dù chỉ có hai vợ chồng và hai mẹ con. Cũng vì công việc, học hành của con cái nên thời gian quây quần bên gia đình cũng bị thu hẹp lại. Đi học cả ngày, làm việc bên ngoài rồi mới về, mỗi người một việc, con đi học thêm, mẹ dạy kèm, bố đi nhậu nhẹt. Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng này qua tháng khác, một năm trôi qua, con cái ngày một lớn, bữa cơm tối ngày càng ít.

Nhiều khi tôi bảo chồng bớt tụ tập bạn bè, tối về ăn cơm thì anh gạt đi, bảo chỉ ăn cơm là được, nhưng chuyện lớn lắm. Rồi thói quen cũ chơi đến nửa đêm không về thì hai đứa đã ngủ, sáng sớm ra về trong khi bố còn ngủ nên cả ngày ba đứa không nói với nhau một lời. Có lần, con gái út đòi bố đi vắng cả đêm không về khiến mẹ, tôi im lặng không biết trả lời mẹ như thế nào. Nói thật là bố nó về khuya và lắc đầu nguầy nguậy khi nó đã ngủ say, sáng dậy đi học sớm nên nó thắc mắc không biết mặt mũi ở đâu. Góp ý liên tục nhưng chồng cứ phớt lờ khiến tôi cũng nản. Biết nói sao để anh ấy hiểu bữa tối không chỉ để ăn mà còn là lúc sum họp để mỗi thành viên trong gia đình nhìn nhau, tâm sự, thắt chặt tình thân. Vì vậy món ăn ngon hay dở, rẻ hay đắt không phải là vấn đề quan trọng nhất.

Tôi nhớ hồi con gái tôi mới nở mày nở mặt, bà thường dạy rằng đàn bà làm gì cũng phải gọn gàng, nhà cửa phải gọn gàng, tắm rửa cho con cái, mâm cơm tối cũng phải chuẩn bị sẵn sàng chờ chồng về. Để chi tiêu? Để chồng muốn trở về sau một ngày mệt mỏi ngoài kia, nghe con cười nói, nghe vợ hỏi han, chăm sóc. Đó là tình yêu của một gia đình. Mặc kệ đi con ơi, làm vợ, làm mẹ thì thiệt thòi một chút, vun vén gia đình còn gì bằng. Bây giờ nghĩ lại những gì mẹ dạy, tôi thấy mình còn thua xa mẹ lúc đó, ngay cả khi gọi điện cho chồng ăn cơm tôi vẫn không làm được.

Chiều nay mưa, nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ mâm cơm tối bốc khói. Thèm đũa cơm còn nóng mới thều thào nghe mẹ mắng yêu “con gái ham ăn mới sợ”. Chỉ nhớ đến điều đó thôi mà khóe mắt tôi trào ra. Trong nháy mắt, đã gần hai mươi năm tôi xa gia đình, không có bữa cơm chiều của mẹ. Mẹ ơi, những kỉ niệm tuổi thơ mẹ đã dệt nên mãi tươi trong kí ức của con để mỗi lần nhìn lại con lại thấy yêu mẹ hơn, yêu gia đình mình hơn. Rồi tôi cũng theo mẹ nấu một bữa cơm đầy đủ ba món, gọi chồng sau cuộc nhậu về chỉ để sum vầy bên gia đình, ăn bát cơm, trò chuyện cười nói vui vẻ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *