Dấu vết trí nhớ ngẫu nhiên | Sáng tác

Ẩm thực
Rate this post

Khi còn nhỏ, nhà anh chỉ cách nhà tôi vài trăm mét. Cả hai bằng tuổi nhưng không quen biết nhau khi cùng quê. Nhưng chúng tôi có những điều rất chung để có thể trò chuyện vui vẻ: cùng đi học, trốn vé, xem cải lương, theo mẹ đi chợ chung …

Dấu vết trí nhớ ngẫu nhiên bắt gặp ảnh 1

“Này, nhớ không, chợ chiều phố tôi hồi đó mùa nào cũng có bánh đa, bánh lọt. Ôi chao, toàn là đồ nướng hình heo mẹ, heo con dễ thương không dám ăn. Bánh dẻo thơm mùi lài chứ không thơm như bây giờ đâu “, bạn nhắc nhở. Tôi gật đầu: Dạ, lũ trẻ quanh nhà có đi rước đèn múa lân không? Ở khu tập thể của em, Tết Trung thu kéo dài cả năm. Tuần nào cũng phải đi bộ mệt nhọc để gánh đèn, nhưng đèn thời đó không đa dạng như lũ trẻ chúng tôi bây giờ, đủ cả đèn ông sao, quả trám …

Đứa trẻ làm được, đứa lớn đã làm được. Người giỏi làm lồng đèn kéo quân, người không khéo làm lồng đèn đều bị cong queo, có người (chắc không có hoa nào) hoặc do nhà quá nghèo nên chỉ xâu hạt bưởi khô rồi đốt. tinh dầu. Hạt bưởi cháy thơm, cháy khét, nổ lách tách, lóe sáng như pháo hoa cầm tay lạ lùng. Mỗi đứa một kiểu, mỗi đứa một cảnh mà niềm vui giống nhau, ánh mắt và nụ cười đều giống nhau. Từng đứa, từng đứa, những chiếc đèn cầu kỳ, đèn vụng về cạnh nhau tạo nên một vùng lung linh ấm áp. Không bao giờ có chuyện một đứa trẻ với chiếc đèn kéo quân sang trọng lại không muốn đứng cạnh một đứa trẻ đang cầm trên tay một chuỗi hạt bưởi lấp lánh, lờ mờ. Chỉ cần thiếu một đứa trẻ thôi là thiếu mất một niềm vui. Trung thu của chúng tôi, trẻ em các tỉnh nhẹ nhàng, mát mẻ như gió sông mùa thu.

Bạn kể, khi đó, hai chị em bạn đều mồ côi, sống với bà nội. Bà nội thì may ra mới đủ tiền đong gạo. Trung thu ăn cái bánh mẹ mua ở chợ không dính răng. Cô vừa ngồi làm kẹo lạc. Cô thắng đường rất ngon, đủ độ giòn, dai vừa phải nhưng không dai, ngọt thơm, không đắng.

Ngày Tết Trung thu, ông bà được tận hưởng những niềm vui giản dị, cùng nhau bẻ những chiếc bánh, những viên kẹo lạc giòn rụm, hàn huyên những câu chuyện vui vẻ, gác lại những nỗi buồn cũ, những lo toan về tương lai đâu đó. Những điều phiền phức không bao giờ có thể “làm khách” trong ngày Tết Trung thu.

Nhà tôi cũng không khá giả gì. Nhiều cái Tết Trung thu không có hương vị bánh giò trong những ngày hai mẹ con ở trọ. Ngay cả những ngôi nhà khác cũng không khá hơn là bao. Cả công ty có vài trăm con chỉ có vài chiếc bánh để dùng cho bữa tiệc.

Đêm hội trăng rằm được khai mạc ở sân tập thể trường mầm non, xem chị Hằng múa hát, chú Cuội cười nói. Sau khi xem vở kịch, mỗi em được phát một túi kẹo nhỏ màu xanh đỏ, chia thành nhiều nhóm nhỏ để đi đến từng khối trong khu tập thể. Mỗi dãy nhà chỉ khoảng 7-10 căn hộ nhỏ, và tất nhiên chúng nằm san sát nhau như một ngôi nhà lớn. Ở đó đã có mâm cỗ Trung thu của bố mẹ chờ sẵn. Mâm cỗ Trung thu có chè bưởi do chị Hoa nấu, đậu phộng luộc mà chú Ngọc mang sang, đĩa cơm rang giòn thơm của mẹ tôi và một vài loại quả quen thuộc của mùa trăng gọi là ổi, na, bưởi …

Món cơm khô chiên giòn của mẹ tôi là một trong những món ăn được coi là “cầu kỳ và xa xỉ” trong thời thơ ấu của tôi. Thực tế, cơm vừa cháy xém bám vào đáy nồi, đem phơi nắng cho giòn. Khi nào cần ăn thì đổ một ít mỡ lợn, còn nóng già, cho vào cơm cháy đã rang khô. Những miếng cơm cháy sẽ phồng lên, tỏa mùi thơm béo ngậy. Trước khi tắt bếp, mẹ sẽ phết một lớp đường mỏng lên trên để món cơm cháy thêm hấp dẫn. Chỉ vậy thôi, và chúng ta sẽ chiến đấu để ăn những hạt cơm cháy cuối cùng còn sót lại. Một số người thậm chí còn mút ngón tay cái sau khi ăn xong.

Bạn nói, phải, phải … đúng là bà đã từng bắt bạn ăn. Nhưng từ trước đến nay có bao nhiêu loại cơm chiên chà bông, cơm rang tôm khô, cơm rang rong biển … không thể ngon bằng mỡ heo chiên giòn với một vài hạt đường rắc lên trên. Điều đó có đúng không, hay chỉ đơn giản là vì khi trải qua cái nghèo, càng về già, chúng ta càng nhớ và thương về một miền xưa đã qua?

Tôi không trả lời bạn. Nhưng tôi nghĩ không cần trả lời khi cả tôi và bạn chỉ cần ngồi đối diện nhau, bên ly cà phê nhỏ giọt chậm rãi trong một buổi sáng mùa thu trời xanh mây trắng, mỉm cười nhớ về một miền ký ức trong tim. vào một mùa thu nào đó. Nơi có mẹ, có bà, có những người đã về tận mây trắng nhưng vẫn mãi trong tim ta dành những điều yêu thương, ngọt ngào nhất.

Đôi khi bạn ơi, có một niềm hạnh phúc nho nhỏ là khi những vệt nhớ của chúng ta tình cờ gặp nhau.

NGUYÊN TẮC GIẾT

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *