Nhớ mùi hương ngày mưa

Ẩm thực
Rate this post

Khu vực Bắc Bộ: Mưa to kéo dài đến ngày 24/9.

Mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong cơn mưa tầm tã và quầng sáng vàng nhạt của đèn đường, tôi chỉ thấy bóng lưng gầy guộc, chiếc giỏ bọc ni lông lủng lẳng trong con hẻm vắng. Lúc này có ai đi mua bánh khọt không? Giờ này còn bán được bánh nào nữa, đôi chân đi dép lê, cái nắm tay lái xe của cô bán hàng bớt lạnh, bớt run?

Có lẽ, cô ấy phải tội nghiệp lắm mới âm thầm quảng cáo như vậy. Bởi từ lâu, giọng hát đã dần mai một ở Hà Nội. Tôi tiếc ngẩn ngơ. Không phải vì đói đột ngột. Nhưng bởi vì, lẽ ra tôi có thể mua vài gói để ủng hộ cô ấy nếu tôi hết kịp thời. Trong đêm thu se lạnh, tôi nhớ hương thơm đến nao lòng.

Rau
Cây gỗ

Tháng 10 này, những cánh đồng rau ở vùng quê ngoại ô chắc đã bắt đầu lụi tàn. Đó là mùa màng xanh mượt sau những cơn mưa xuân rả rích vào tháng 4 hàng năm. Nói là ruộng rau hoài, nhưng bao năm nay, anh em chúng tôi nghỉ làm, cứ cuối tuần lại đổ xô về quê, đòi ăn bánh khọt, phải xách giỏ theo dì đi gom trẻ. . nửa làng cũng đủ ăn.

Có như vậy mới hiểu được nỗi nhớ da diết của Nguyễn Quang Thiều khi viết bài “Tôi khóc ruộng rau” in trong tập “Hương vị thương nhớ”. Hãy lắng nghe những câu nói ngọt ngào, thủ thỉ như kể chuyện bên tai của cô thơ xóm Chùa: “Chiều vắng bà hái rau. Rau vào lúc sáng sớm khi sương còn trên đồng là lúc rau có hương vị đậm đà nhất nên ăn ngon nhất ”.

“Trước đây, hiếm có loại thịt nào làm nhân bánh như bây giờ. Bà tôi chỉ dùng một ít nước béo trộn với đậu xanh mà quê tôi gọi là đậu tằm, nấu chín và giã nhuyễn cùng với hành lá làm nhân bánh. Có khi “mua được mấy lạng mỡ”, bà tôi lại cắt một ít để làm nhân bánh. Những miếng tóp mỡ béo ngậy là mê. Khi ăn một chiếc bánh như vậy, tôi cứ nhai mãi không muốn nuốt. Vị béo của mỡ heo, bùi của đậu và vị ngọt của bột nếp và hương vị của các loại rau tạo nên một món ăn dân dã ngon lạ thường.

Món bánh giản dị nhưng cũng là một phần của ẩm thực Hà Nội
Món bánh giản dị nhưng cũng là một phần của ẩm thực Hà Nội

Đây là một câu chuyện khác: “Mỗi lần dỡ bánh khọt ra khỏi chảo, bà tôi lại đặt vài miếng vào đĩa để thắp hương trên bàn thờ. Rồi bà tôi dỡ chiếc bánh chưng nóng hổi xếp vào đĩa để chị tôi mang ra cuối làng cho bà tôi. Chỉ sau khi làm hai điều đó, cô ấy mới cho chúng tôi ăn bánh khọt.

Tôi giơ chiếc bánh lên như một báu vật. Mùi rau chín, mùi gạo nếp, mùi đậu xanh quyện với mùi mỡ hành tỏa ra tạo nên một sức hấp dẫn ngập tràn hạnh phúc lạ lùng trong lòng tôi. Không phải là hạnh phúc của một kẻ đói ăn. Một loại hạnh phúc ẩm thực, nhưng thiêng liêng và mơ hồ.

Những năm gần đây, loại rau này bắt đầu trở lại nhịp sống nông thôn và thành thị. Người ta mua rau về, phơi khô để làm bánh quanh năm. Tất nhiên, nó không thể ngon bằng lá bánh tẻ nhưng ít nhất nó có thể là lá thật chứ không phải lá rau nào khác. Trên các nhóm cư dân, cộng đồng, đôi khi người ta còn bán cả rau. Thế mới thấy, những hương vị ký ức chỉ cần sống lại là có chỗ đứng trong cuộc sống hôm nay.

Nhớ mùi hương ngày mưa

Cũng lạ là ở quê người ta không chuộng loại quà này. Chính vì vậy mà khi cuộc sống ngày càng phát triển, người dân quê thích ăn sáng với bún, phở, mì gói hơn là ăn bánh khọt nữa, nhưng ở Hà Nội, từ những năm chập chững bước vào đại học cho đến nay, Bánh khọt vẫn là một bữa sáng, bữa phụ và bữa ăn đêm của người Hà Nội. Có lẽ, hương vị của nếp dẻo thơm, nhân đậu xanh quyện với lá tre và miếng thịt nửa nạc nửa mỡ, ngọt đậm đà nhưng không ngấy đã khiến người ta một khi đã ăn qua sẽ không thể nào quên được món bánh dân dã này. đã ăn nó.

Bánh khúc ở Hà Nội có rất nhiều hàng nhưng nổi tiếng có lẽ chỉ có vài thương hiệu. Đó là bánh “Cô Lan Nguyễn Công Trứ” hay bánh Hai Ngân, bánh Thu Hoài… Trong thời đại công nghệ thông tin, bánh khúc đã có trang web riêng để giới thiệu những nét độc đáo của mình. , cách làm, địa chỉ và cách bảo quản món bánh này.

“Cơ động” và bền bỉ nhất vẫn là những chiếc xe đẩy hàng rong ruổi khắp Hà Nội. Nhiều người thích mua hàng của những gánh hàng rong, bởi ngoài sự tiện lợi, họ còn thấy mình như được tiếp xúc với hiện thân của hồn phố trong khoảnh khắc chậm rãi đợi người bán hàng nhẹ nhàng xúc bánh để bánh không bị nát. . đẹp trở lại.

Nhớ mùi hương ngày mưa

Nhiều khi tưởng rằng mình chỉ là một, bởi ai cũng có tấm lưng gầy trơ xương, nón lá, đen nhám nhưng lại nâng niu món quà tinh túy của đồng ruộng và chiếc xe đạp cộc cộc, sờn rách. con vẹt. Không biết cô quản gia ở đâu, trong một căn nhà nhỏ, thiếu thốn tiện nghi nào giữa thành phố đông đúc này, nhưng dưới cơn mưa nặng hạt, giữa mùa đông lạnh giá hay mùa hè oi bức, từ sáng sớm. Cô mang những món ăn yêu thích của nhiều người đi khắp thành phố và vẫn sẵn sàng bán chúng đến khuya cho những ai chợt thèm.

Trong số những hương vị đặc trưng cho Hà Nội, món Bánh khúc tuy khiêm tốn nhưng chắc chắn sẽ được nhiều người nhớ đến, yêu thích và nhiều người muốn thưởng thức. Bởi nắm xôi ấm nóng sẽ xua tan đi cái lạnh giá của những đêm đông, giúp chúng ta lấy lại tinh thần làm việc sau bữa cơm chiều hay đảm bảo no căng đến trưa cho bữa sáng nhẹ nhàng. Bởi một lẽ đơn giản như vậy, Bánh khúc vẫn sẽ là một góc đáng nhớ đối với người Hà Nội.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *