Sông người

Ẩm thực
Rate this post

Tôi rời Tiền Giang lần đầu tiên khi bước chân vào trường đại học, chiếc xe đạp, chiếc nón lá và chiếc áo bà ba đã theo tôi rong ruổi khắp mọi nẻo đường Sài Gòn. Tôi đã trải qua những năm tháng nhớ nhà, nhớ nhà và nhớ bà với cảm giác cồn cào trong lồng ngực. Sau này, khi đi làm, tôi mang trong mình hình ảnh quê hương, bao kỷ niệm gợi nhớ trên từng trang nhật ký. Tôi có thói quen hay lang thang và nhìn biển số xe trước mặt, mỗi lần nhìn thấy con số 63, lòng tôi bỗng vui lắm, rộn ràng lắm. Tôi vẫn nấu những bữa cơm dân dã như ngày còn bé hay ăn với bà ngoại nào là kho tộ, canh chua, cá kho tộ, cá kho tộ … Nhưng rồi bữa cơm thật buồn, có lẽ vì thiếu người ăn cùng. , hoặc tôi đã cố gắng Dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể nấu được hương vị của những món ăn mà ông tôi đã nấu cho tôi ngày xưa.

Dòng sông người - ảnh 1

Cầu Mỹ Thuận bắc qua sông Tiền

Tôi rất tự hào khi nói về quê hương của mình, khi tôi sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước; nên có lẽ vì vậy mà hình ảnh dòng sông trong tôi vẫn vẹn nguyên, dạt dào phù sa của đứa con xa gửi về nơi chôn rau cắt rốn. Ở đó, tôi từng được chèo xuồng đi hái lục bình, rau muống, sấu chua, thêm ít cá sông là có ngay một bữa cơm ngon lành. Ở đó, vào những ngày hè khô ráo, tôi đi kiếm cá trắm và cá. Và sau này, khi đi nhiều nơi hơn, tôi vẫn mang bóng dáng của sông Tiền, sông Hậu, sông Cái hòa vào dòng chảy của sông Bạch Đằng, sông Đồng Nai, rồi sông Hàn, sông Hương hay sông Thu Bồn mà tôi có. nghe và đọc. trong cuốn sách.

Càng đi, càng biết nhiều nơi, tôi càng nghe thấy lòng vui sướng khi tự giới thiệu mình là người con của Tiền Giang, của vùng đất “chín rồng” và nghe càng thấm thía dòng nước mẹ vẫn ngày đêm khắc khoải trên lồng ngực. Đã có những món ăn mà mỗi lần đi xa về, tôi luôn quay lại để thưởng thức trọn vẹn hương vị như hủ tiếu Mỹ Tho, bánh căn Gò Công… Tôi nhớ những câu ca dao, lời ru của bà tôi. . Sau giấc ngủ thơ ấu, tôi cứ nghe cải lương với ông nội, có lẽ tôi đã biết buồn từ rất sớm, giọng hát xưa theo tôi suốt ngày đêm và khi tôi làm thêm, trên con đường khuya, tôi. biết rằng quê hương ta và ta chưa bao giờ xa cách, xa cách. Tiếng đàn ngân vang đâu đây trên sông và câu hát ngọt ngào ru mỗi bước chân tôi.

\N

Dòng sông không chỉ cho con người lương thực, sự sống mà còn nuôi dưỡng tâm hồn những người con miền sông nước.

Để dù ở chân trời nào, vùng đất phèn, lớp bùn non vẫn đọng lại màu sắc và hương thơm của ký ức. Em đã đi qua bao dòng sông để làm người và khao khát ước mơ trọn vẹn được ôm phù sa soi mình, dịu dàng lắng nghe em từng giọt nước trong mênh mông. Sống như một dòng sông. Làm một dòng sông chỉ muốn nghe trọn vẹn hơi thở của một kiếp người vừa bồng bềnh mang tên mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *