Ba món quà sáng mà người Sài Gòn thường ăn là cơm tấm, bánh mì và hủ tiếu, trong đó cơm tấm là món được chú ý nhiều nhất.
Trong suy nghĩ trước đây của tôi, cơm tấm chỉ dành cho cán bộ, công nhân viên muốn ăn no để có sức đi làm, tránh tình trạng “kiến bò” trước trưa. Nhưng tôi đã nhầm. Quán cơm tấm bà Phương trên đường Lý Tự Trọng (Q.1) lúc 6h sáng đã tấp nập thanh niên, trong đó có cả Gen Z mặc đồ “đen” ngồi ăn ngon lành. Bà Phương, nay đã ngoài 70 tuổi, bán cơm tấm được nửa thế kỷ cho biết, quán cơm tấm mở cửa bán từ 2 giờ sáng đến 11 giờ sáng, nhưng khách cũng muốn bà bán từ chập choạng tối hoặc nửa đêm, nhưng bà. không đủ khả năng.
Tất nhiên, để cơm tấm Sài Gòn được nhiều thực khách, kể cả du khách quốc tế lựa chọn thì nguyên liệu cũng phải thay đổi. Cơm tấm với sườn nướng, trứng ốp la, chả trứng hay da heo … kèm theo dưa leo (tất nhiên) và một tô canh nhỏ – với giá 50-60K là một lựa chọn hợp lý. Và khách hàng đến nhà hàng
Phương còn bởi nụ cười luôn nở trên môi, sự thân thiện mà cô dành cho dù có đông khách đến đâu. Chị cho biết quán đóng cửa cả năm vì COVID, giờ mở lại là quý rồi nên giữ được khách.
Thấy tôi chụp ảnh, bà cười hỏi có gửi vào zalo của con trai được không. Và sáng hôm sau khi nhận được ảnh, cô ấy nói muốn đãi tôi một đĩa cơm miễn phí. Tôi nhớ lại hành động của một anh xe ôm ở Bình Thuận đi cùng nhau được một tuần, hôm vừa rồi muốn chở tôi đi chơi miễn phí. Tất nhiên tôi vẫn trả tiền cho họ nhưng điều đó làm tôi ấm lòng. Sự hào phóng, thân thiện của con người Việt Nam là điểm cộng thu hút khách du lịch đến với nước ta.